Trong cuộc sống hằng ngày có biết bao nhiêu điều thú vị xung quanh chúng ta. Những câu chuyện giản đơn trong cuộc sống nhưng cũng có thể hàm chứa biết bao bài học quý giá.
Lắng lòng mình lại và cảm nhận hơi thở của cuộc sống.
Hãy cùng đọc và cảm nhận nó bạn nhé.
Nó đã có chỗ đứng ổn định ở thành phố, đã tìm được em trai bị thất lạc và em gái nay đã thành người phụ nữ làm nghề nông. Nó đã ổn định cuộc sống cho các em. Mấy anh nó đều không thích mẹ, đều có biết bao điều tủi thân, không công bằng muốn kể. Cuối cùng, khi mẹ nằm trên giường bệnh, chẳng thể ăn nổi hạt cơm nào...
Bố qua đời khi năm nó lên sáu. Mẹ lôi theo 3 chị em nó đi trên đường. Nó cứ túm lấy áo mẹ, trốn vào trong lòng mẹ. Mẹ một tay dắt em gái, một tay ôm em trai, nó thì đứng ở phía trên, tiếng gió thổi qua tai. Cứ như vậy, gia đình nó đã đi ăn xin được 3 năm.
Vào một buổi sáng, sau khi tỉnh dậy nó phát hiện ra có thứ gì đó khác thường. Nhìn qua tấm chăn rách, nó không nhìn thấy thằng em đâu cả! Mẹ nói em đã được đem cho người khác. Nó khóc, quỳ trước mặt mẹ, xin mẹ hãy tìm em về. Mẹ nước mắt lưng tròng, mặc cho nó cứ lôi, cứ kéo, mẹ chẳng nói lời nào.
Từ đó trở đi, nó bắt đầu có tâm sự, lại thêm vết chó cắn, nó lúc nào cũng nhặt đá dưới đất, cầm chặt trong tay.
Năm nó lên cấp 2, một buổi tối thức dậy đi vệ sinh, nó thấy có người nói chuyện ở căn nhà chất cỏ. Nó chầm chậm đi tới, nhìn thấy bên trong là một người đàn ông. Nó đã hiểu ra biết bao việc trên đời này. Nó nghiến răng làm môi bật cả máu.
Mẹ hỏi: "Con làm sao thế?"
"Con không cần mẹ phải quan tâm!" Nó gằn giọng đáp lại
Sau này khi lên cấp 3, rồi thi đại học xong, nó bỗng nghe mẹ nói em gái lấy chồng. Em gái nó được gả cho một người cùng làng vốn có tiếng tăm chẳng tốt đẹp gì. Thế rồi, nó theo người trong làng đi nhặt phế liệu, một tuần không về nhà.
Bốn năm học đại học, nó luôn là sinh viên có thành tích xuất sắc nhất. Nhưng khi về nhà nó chưa từng gọi một tiếng mẹ. Có vẻ như mẹ cũng biết mình đã làm sai chuyện gì, lúc nào nhìn nó cũng với dáng vẻ bảo sao nghe vậy. Nó càng khinh thường mẹ hơn. Đến tận khi có gia đình, có một tổ ấm bé nhỏ ở thành phố, nó vẫn không muốn gặp mẹ một lần.
Có lần mẹ từ quê lên mang theo một bao tải bông vải, mẹ nói mang lên để vợ chồng nó làm chăn bông. Nó bắt đầu thấy động lòng. Ở quê đâu có làm bông vải. Chắc là mẹ lại đến nơi rất xa để nhặt từng bông vải một. Nó bảo mẹ ở lại một đêm. Mẹ xoa tay nói: "Sao thế được, nhà con nhỏ thế này, thôi để mẹ về.", ánh mắt mẹ thăm dò nhìn nó.
Nó đã có chỗ đứng ổn định ở thành phố, đã tìm được em trai bị thất lạc và em gái nay đã thành người phụ nữ làm nghề nông. Nó đã ổn định cuộc sống cho các em. Mấy anh nó đều không thích mẹ, đều có biết bao điều tủi thân, không công bằng muốn kể. Cuối cùng, khi mẹ nằm trên giường bệnh, chẳng thể ăn nổi hạt cơm nào. Mấy anh em nó túc trực bên mẹ, nhưng cũng chẳng ai tỏ ra đau lòng.
Lúc sắp lâm chung, mẹ nói: "Mẹ biết các con rất hận mẹ, nhưng mẹ biết mẹ đang làm gì. Mẹ muốn chu cấp cho anh trai các con, để anh con thay đổi vận mệnh cho gia đình chúng ta, đây là con đường duy nhất cho chúng ta, vì thế có khổ thế nào đi nữa mẹ cũng không kêu than nửa lời." Mẹ cười, rồi mẹ lại khóc: "Điều đáng tiếc nhất của mẹ là mẹ không được chụp ảnh với cháu, để tất cả những kẻ ức hiếp chúng ta thấy rằng, mẹ, một người phụ nữ nông thôn sống đến tận bây giờ nhưng chưa bao giờ gục ngã."
Ba anh em nó ôm mẹ khóc: "Mẹ ơi, mẹ đừng bao giờ gục ngã." Vào khoảnh khắc này, anh em nó đã hiểu sự chu đáo và dũng cảm của mẹ. Đó là tài sản lớn nhất mẹ để lại cho 3 người.
Những ngày này, giữa dòng chảy gấp gáp của cuộc sống, một bản nhạc về
tình phụ tử, tình mẫu tử vang lên cũng khiến người ta sống chậm lại và
yêu thương nhiều hơn khi nghĩ về cha mẹ – những người luôn đùm bọc và
yêu thương ta vô điều kiện, những người đi đến giây phút cuối cùng của
cuộc đời vẫn không thôi lo lắng cho ta.
Nếu còn cơ hội, chỉ cần 1
giờ, 1 ngày thôi chúng ta hãy báo đáp lại một phần nào tình cảm đó. Đừng
để thời gian trôi qua khiến chúng ta phải nuối tiếc như câu chuyện này.
Đôi mắt con là của mẹ!
Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý
do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong
lớp chế giễu, châm chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng.
Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến.
Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.
Tôi
xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc
đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
Mẹ
tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì
lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của
mẹ.Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì
thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học
bổng để đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có
mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình,
chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và
những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore.Tôi mua cho mẹ một căn
nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là
đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày
kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà
cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ
lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng
sợ.Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài.
Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
Một
hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà,
tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn
nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ.
Mấy người hàng xóm nói mẹ đã mất vài ngày trước đó,không thân nhân nên sở an sinh xã hội đã lo an táng chu đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi: “Con yêu quý,Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về
việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi.Mẹ
rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ
mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã
làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con
biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt.
Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho
con con mắt của mẹ.Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể
thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh
diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho
con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ.. Mẹ yêu con lắm, Mẹ…” Đâu
chỉ đến những ngày Vu Lan mới cần báo hiếu, bởi hiếu nghĩa là điều cần
làm, cần thể hiện mỗi ngày. Bởi cuộc sống là hữu hạn, nhưng tình yêu mà
mẹ cha dành cho chúng ta là vô hạn! Xin gửi lời chúc mọi điều tốt đẹp
nhất đến với các đấng sinh thành!