Trong cuộc sống hằng ngày có biết bao nhiêu điều thú vị xung quanh chúng ta. Những câu chuyện giản đơn trong cuộc sống nhưng cũng có thể hàm chứa biết bao bài học quý giá.
Lắng lòng mình lại và cảm nhận hơi thở của cuộc sống.
Hãy cùng đọc và cảm nhận nó bạn nhé.
Đã bước sang tháng 8. Vậy là lại thêm một lần trời đất bắc nhịp nối vào thu. Lại câu hỏi ngày nào của người nhạc sĩ vẫn trở trăn trong từng lời ta hát “Tháng tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ?…” Chúc các bạn cảm nhận được một mùa Thu nhẹ nhàng, cái thời khắc giao mùa dìu dịu giữa những bộn bề lo toan....
Nếu có khi nào những bộn bề lo toan về công việc, về gia đình cứ lặp đi lặp lại khiến bạn cảm thấy nhàm chán. Hãy cứ luôn vui và nhiệt huyết bạn nhé, vì mỗi ngày trôi qua là một đường kim thêu dệt nên bức tranh Hạnh Phúc.
Dưới đây là câu chuyện "mặt trái cuộc đời" các bạn hãy cùng mình cảm nhận nó nhé.
Mặt trái cuộc đời
Một Thầy tu trẻ nọ được gởi đến làm việc với một số anh em khác, công việc của họ là dệt một khung vải rộng lớn, trên đó mỗi người ngày ngày dệt phần được trao phó, việc làm xem ra độc điệu và vô nghĩa.
Ngày nọ, không còn chịu đựng nổi một công việc nhàm chán như thế, Thầy tu thốt lên với tất cả sự giận dữ của mình:
- Trước khi con được sai đến đây, người ta nói với con về một công trình nghệ thuật cao cả mà con sẽ góp phần vào. Bây giờ con chỉ thấy rằng, con phải dùng kim đâm qua xỏ lại như một cái máy, con không thấy đâu là nghệ thuật cả.
Nghe thế, vị Linh mục mới nói với thầy như sau:
- Con ơi, làm sao con thấy được công trình nghệ thuật mà chúng ta đang cộng tác để thực hiện, bởi những gì con đang thấy là mặt trái của tấm thảm. Hơn nữa, việc con đang làm là một điểm nhỏ trong công trình mà thôi.
Khi tấm thảm đã hoàn thành, người ta lật tấm thảm lại. Lúc bấy giờ, vị tu sĩ trẻ mới thấy rằng mình góp phần vào một tuyệt tác. Đó là bức tranh của Ba đạo sĩ triều bái hài nhi Giêsu, những đường kim mà Thầy tu trẻ ngày ngày đút qua xỏ lại, đã vén lên chính hào quang sáng chói trên đầu Chúa Hài Nhi. Điều mà thầy cho là vô nghĩa nhất giờ đây hiện lên như một kỳ công.
Cuộc đời của mỗi người chúng ta có lẽ cũng giống như một tấm thảm nhìn từ mặt trái. Những cái độc điệu nhàm chán dệt nên cuộc sống của mỗi người, đôi khi che khuất hướng đi và ý nghĩa cuộc đời. Những mất mát, thất bại và khổ đau càng làm chúng ta choáng ngợp, hụt hẫng. Nhưng khi nhìn lại, chúng ta mới thấy rằng chính ta đã làm nên một kiệt tác của chính đời mình.
Ông
yêu người vợ thứ tư nhất, luôn mua sắm cho bà ta những bộ đồ sang trọng
đắt tiền. Ông nâng niu chiều chuộng, coi người vợ thứ tư như một món đồ
trang sức quý.
Ông cũng rất yêu người vợ thứ ba. Ông tự hào về
người vợ này và luôn muốn "khoe" vợ với bạn bè. Tuy nhiên, trong ông
luôn thường trực nỗi lo sợ bà bỏ đi với người đàn ông khác.
Ông
cũng yêu người vợ thứ hai. Ông coi bà như người bạn tâm tình, người giúp
ông vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Bất cứ khi nào gặp khúc
mắc, ông đều tìm đến bà.
Người vợ thứ nhất lại là người rất chân
thành, chung thủy, luôn kề vai sát cánh bên ông lo toan chu đáo chuyện
gia đình. Tuy nhiên, ông lại không yêu bà vợ thứ nhất. Mặc dù bà rất yêu
ông, ông hầu như chẳng bao giờ chú ý đến bà.
Một ngày, ông ngã
bệnh. Ông tự biết rằng mình sắp từ giã cõi trần. Ông nghĩ về cuộc sống
giàu sang xa hoa và tự nhủ: "Hiện mình có 4 bà vợ. Nhưng khi mình chết,
lại chỉ có một mình. Thật cô đơn làm sao!"
- Ông ta hỏi bà vợ thứ tư:
"Tôi yêu mình nhất, luôn dành cho mình sự quan tâm đặc biệt và những
điều tốt đẹp nhất. Tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa, liệu khi tôi
chết, mình có nguyện đi theo tôi không?"
"Không đâu" - Bà vợ thứ tư đáp lại và bước đi.
Câu trả lời như một nhát dao cứa vào.
- Ông hỏi người vợ thứ ba: "Tôi yêu bà nhiều lắm, tôi sắp chết rồi, bà có nguyện theo tôi không?"
- "Không, cuộc sống vẫn đang đẹp mà. Sau khi ông chết, tôi sẽ tái hôn". Trái tim ông run lên đau đớn.
-
Sau đó, ông hỏi người vợ thứ hai: "Bất cứ khi nào gặp vấn đề khó khăn
rắc rối gì tôi cũng đều tìm đến bà. Bây giờ tôi xin bà hãy kề vai sát
cánh cùng tôi lần cuối cùng. Khi tôi chết, bà có nguyện đi theo tôi
không?"
Bà vợ thứ hai trả lời: "Xin lỗi, lúc này tôi không thể
giúp ông được. Nếu có, tôi chỉ đưa linh cữu ông ra mộ thôi". Ông nghe
câu trả lời mà như sét đánh ngang tai. Ông thực sự quá đau đớn vì người
mà ông nghĩ có thể tin tưởng nhất cũng bỏ rơi ông.
Bỗng có một
giọng nói cất lên: "Tôi sẽ đi cùng ông, đi đến bất cứ nơi nào ông tới".
Ông dáo dác tìm kiếm chủ nhân của giọng nói và nhận ra đó chính là người
vợ thứ nhất, người mà chẳng mấy khi ông để ý tới. Trông bà gầy và xanh
xao quá. Rưng rưng xúc động, ông nói: "Ðáng lẽ ra trước đây tôi phải
chăm sóc bà nhiều hơn nữa".
Mỗi chúng ta ai cũng có 4 bà vợ
- Bà vợ thứ tư chính là thân thể của chúng ta. Cho dù ta có chăm chút, trau chuốt đến mấy, rồi nó cũng rời bỏ ta khi ta chết.
- Còn bà vợ thứ ba? Ðó chính là của cải, địa vị... Khi chúng ta chết, chúng sẵn sàng đi theo người khác.
-
Bà vợ thứ hai chính là gia đình và bạn bè. Cho dù có thân thiết đến mức
độ nào, khi ta chết, họ cũng chỉ khóc đưa ta ra mộ mà thôi.
-
Bà vợ thứ nhất chính là tâm hồn ta, thường bị lãng quên khi ta chạy theo
tiền tài, địa vị, danh vọng, của cải, nhưng nó sẽ theo ta suốt cuộc
đời.
Tốt hơn hết là nuôi dưỡng tâm hồn ngay từ bây giờ, vì đó là
"người" thân tín nhất bên ta. Ðừng để phải hối hận vì đã lãng quên nó.